Với thế lực của Cố Thanh Thiền hôm nay, tự xưng một tiếng bổn cung, cũng không có gì không ổn. Nhưng lọt vào tai Trần Bình An, lại đột nhiên cảm thấy có chút chói tai.
Nụ cười trên mặt Trần Bình An hoàn toàn thu lại, trở nên bình tĩnh vô cùng: “Trần mỗ tọa trấn Bắc Thương, nắm giữ đại quyền, một lời định càn khôn, vốn nên như thế! Trong địa phận Bắc Thương, kẻ nào dám vọng động đao binh, tự khắc sẽ do Trần mỗ trừng trị. Nghiêm Thịnh cũng tốt, Tề Quảng Sơn cũng được, chẳng qua đều là tự rước lấy họa. Cố tiền bối, có gì chỉ giáo chăng?”
Hửm!?
Cố Thanh Thiền khẽ chau đôi mày liễu, giữa mi tâm có vầng sáng lam nhạt lưu chuyển, một luồng khí thế bàng bạc chợt bùng nổ.